Lời người dịch
Xin chào, tôi là Nguyễn Tiến Đạt. Bản dịch mà bạn
đang đọc là dự án cá nhân lớn đầu tiên sau năm 20 tuổi của tôi. Cám ơn bạn vì
đã đọc, hoặc thậm chí dẫu có thể chỉ là đang cân nhắc đến việc sẽ đọc nó.
Tôi có may mắn được biết đến cuốn sách này từ khá sớm,
vào cuối mùa hè năm 2012, không lâu sau thời điểm nó được ra mắt tại Mỹ. Và tôi
đã lập tức bị hút vào nó. Đôi lúc trong đời bạn, sẽ có những cuốn sách xuất hiện
và tác động rất mạnh đến cách nhìn cuộc sống của bạn, cấy vào trong đầu bạn một
ý tưởng, cho bạn một lăng kính hoàn toàn mới để nhìn nhận cuộc sống và để nhìn
nhận chính bản thân bạn. “Quiet” của Susan Cain đối với tôi là một cuốn sách
như vậy. Và tôi không hề hối hận về việc mình đã bỏ ra hơn 6 tháng trời để dịch
nó. Nó đã giúp thay đổi cuộc sống của tôi theo hướng tốt đẹp hơn nhiều, đến mức
tôi nhận ra việc những người khác cũng được đọc nó sẽ có ý nghĩa lớn đến thế
nào. Và tôi nhảy vào làm, mặc dù không phải tôi không nhận được những lời khuyên
không nên. Một người anh tôi rất kính trọng cũng đã khuyên tôi như vậy. Nhưng
tôi còn trẻ, tôi nghĩ mình có quyền phạm sai lầm và có quyền làm một thứ gì đó
điên rồ một chút khi tôi còn đủ thời gian và nhiệt huyết. Vậy nên tôi làm.
Cuốn sách này là một dự án cá nhân của tôi. Tôi
nghĩ mình cần giải thích một chút cụm từ “dự án cá nhân”. Thứ nhất, nó có nghĩa
là: Cuốn sách này là của tôi. Từ chữ cái đầu tiên đến cái dấu chấm cuối cùng, từ
cách dịch, cách chọn từ, đến cách làm chú thích; từ cách trình bày bìa, đến màu
bìa, thậm chí là việc thiết kế bìa. Tất cả những thao tác bạn có thể nghĩ ra để
có thể làm ra được bản dịch này, tôi đã tự tay làm một mình hoàn toàn. Tất
nhiên, việc dịch của tôi đứng trên đôi vai của rất nhiều kiến thức dịch và ngôn
ngữ dịch của bao dịch giả tôi đã từng được đọc, được theo học, và tôi cũng đã cầu
viện đến sự trợ giúp của rất nhiều các từ điển và các nguồn thông tin tham khảo
khác nhau từ mạng Internet, nhưng người làm nhiệm vụ sử dụng tất cả những thứ
nguyên liệu nguồn đó để tạo ra những dòng văn bản này là tôi, và chỉ mình tôi.
Tôi chính là người chịu trách nhiệm, là người bạn sẽ muốn nhắm đến để khen ngợi,
hoặc để ném đá. Thứ hai, nó có nghĩa là: Dự án này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng
với riêng cá nhân tôi. Với tôi, việc phải đưa được những kiến thức trong cuốn
sách này đến với nhiều người hơn nữa gần như là một sứ mệnh tôi tự giao cho
mình, nó là một mục đích tôi hoàn toàn tin tưởng vào, và nó đã là động lực thúc
đẩy tôi theo đuổi công việc này trong suốt quãng thời gian hơn 6 tháng vừa qua.
Tôi không dịch cuốn sách này vì muốn nó được một nhà xuất bản nào để ý đến và
trả tôi tiền để mua nó; tôi không làm nó để in ra và bán cho bất kỳ ai; và tôi
cũng không làm nó để thể hiện gì trình độ của mình cả. Bạn có thể chọn tin lời
tôi hoặc không, tôi không quan tâm, nhưng điều tôi muốn nói là: tôi chọn làm
nó, vì tôi muốn bạn đọc nó.
Tôi biết việc chỉ hết sức khen ngợi cuốn sách này
trong một dòng “trạng thái” vu vơ nào đó trên mạng xã hội, hay liên tục bỏ bom
trang mạng cá nhân của bạn với những bình luận kiểu “hãy đọc nó đi, nó hay lắm…”
là không đủ. Dù cho trình độ tiếng Anh của bạn có đủ tốt để biết được cuốn sách
viết gì, rào cản ngôn ngữ vẫn sẽ là một nhân tố cản trở (dù có thể chỉ là rất
nhỏ). Và dù nhân tố cản trở đó có thể rất nhỏ, nhưng nhân nó lên với dung lượng
của cuốn sách này (bản điện tử mà tôi có là một bản PDF chữ nhỏ li ti mà cũng
đã 139 trang); cùng với chủ đề có vẻ thiếu hấp dẫn của nó (“tâm lý học”, “tính
cách”, “người hướng nội”); lại nữa, hãy nghĩ đến cả thể loại của nó
(“non-fiction” và “self-help”) vốn là thứ tôi không nghĩ được số đông trong các
bạn ưa thích. Hãy thành thực mà nói đi, bạn thử nghĩ đến những thứ này mà xem,
nếu nó không phải là một tài liệu học tập bắt buộc hoặc một cuốn sách nghiên cứu
buộc-phải-có kinh điển cần thiết cho công việc, bao nhiêu trong số các bạn sẽ bị
hấp dẫn đến với một cuốn sách với dung lượng, chủ đề và thể loại như thế? Tôi
nghĩ là không nhiều. Tôi cũng phải thú thật là kể cả tôi có lẽ cũng sẽ không
tìm đến với một thứ như thế đâu, nếu tôi đã được biết đến nó theo cách này.
Nhưng tôi biết đây là một cuốn sách rất đáng đọc.
Và TÔI MUỐN CÁC BẠN ĐỌC NÓ. Thành thực mà nói, bạn có thể dùng việc này để đánh
giá tôi đấy. Tôi đang làm cái việc mạo hiểm là đem uy tín của mình ra để đảm bảo
cho cuốn sách này. Nếu bạn đọc thử và không thấy nó đáng đọc như lời tôi tâng bốc,
vậy thì tôi coi như mất sạch sẽ uy tín với bạn nhỉ. Từ nay về sau mọi lời tôi
nói sẽ không còn mấy sức nặng với bạn nữa. Nhưng kể cả khi biết điều đó, tôi vẫn
tin chắc và vẫn sẽ nói cho bạn biết, rằng: TÔI TIN ĐÂY LÀ MỘT CUỐN SÁCH ĐÁNG ĐỌC.
Việc dịch cuốn sách này là cố gắng của tôi để đạp đổ
rào cản ngôn ngữ. Việc tôi sử dụng trang cá nhân của mình và đăng tải những đoạn
trích tôi thấy hay trong cuốn sách này là những nỗ lực nhỏ của tôi để thu hút sự
quan tâm của mọi người tới với chủ đề của cuốn sách. Và bằng việc thực sự trở
nên tự tin hơn, sống tốt hơn, thể hiện ra qua cuộc sống thực ngoài đời và qua
những gì tôi giao tiếp với mọi người xung quanh cả trên mạng lẫn trong đời thực,
bất chấp việc là một người hướng nội nhút nhát, tôi hy vọng rằng mình đã có thể
chứng minh cho các bạn—những ai biết tôi—thấy rằng cuốn sách này, dù là sách
self-help, dù là sách non-fiction, nhưng nó vẫn thực sự đáng giá, vì nó có thể
làm thay đổi cuộc sống của bạn theo những nghĩa tốt hơn. Tôi là một bằng chứng
cho điều đó.
BẢN DỊCH NÀY KHÔNG HỀ HOÀN HẢO. Bạn cần phải biết
điều đó. Và bạn cũng cần phải biết rằng tôi biết điều đó. Nó chi chít lỗi. Lỗi
về cách dùng từ tiếng Việt. Lỗi về ngôn ngữ dịch. Lỗi cả về thao tác tham khảo
nguồn để làm chú thích. Lỗi cả trong những khâu chế bản điện tử, tạo file PDF,
lỗi trong việc thiết kế bìa, chọn màu bìa. Lỗi trong cả cách chọn dịch tiêu đề.
Chi chít lỗi. Nhưng tôi hy vọng rằng chúng sẽ không làm phiền bạn quá nhiều
trong quá trình đọc, và, quan trọng hơn, không làm ảnh hưởng đến việc tiếp nhận
những ý tưởng từ cuốn sách này của bạn. Tôi chỉ mong bản dịch này của mình có
thể giúp cho việc đọc của bạn trở nên dễ dàng hơn, và do đó, bạn sẽ đỡ vất vả hơn
trong việc hoàn tất việc đọc cuốn sách này, chứ tôi thực sự không dám mong nó
trở thành một bản dịch hoàn hảo, có thể khiến tên tuổi tôi nổi như cồn và được
khen ngợi tới tấp. Không, không đâu ạ. CHẮC CHẮN BẠN SẼ THẤY BẢN DỊCH NÀY CHI
CHÍT LỖI. Nhưng tôi vẫn hy vọng bạn sẽ thấy thích thú khi đọc nó, tôi nói điều
này ra một cách hoàn toàn chân thành.
Hy vọng đến đây, có lẽ bạn đã có câu trả lời của
tôi cho hai câu hỏi lớn mà có thể bạn đang muốn hỏi tôi: “Cuốn sách này có đáng
đọc không, tại sao?” và “Sao bạn lại muốn bỏ công sức ra thực hiện việc dịch
nó?”. Sau đây, tôi xin dành mấy lời cuối cùng này để trả lời nốt mấy câu hỏi mà
từ mấy hôm nay tôi đã nhận được, kể từ khi tôi công bố trên trang cá nhân rằng
“dự án cá nhân lớn nhất sau năm 20 tuổi” của tôi đã chính thức kết thúc:
- Tại sao tôi không gửi sách cho nhà xuất bản, mà lại
chịu tải công sức dịch của mình lên mạng một cách miễn phí thế này? Tôi có sợ
vi phạm luật bản quyền gì đó không?
Tôi không thể, không dám và cũng không biết cách để
gửi bản dịch cho nhà xuất bản, nếu bạn muốn tin tôi. Tôi không thể chịu được những
lời phê bình, bất kể chúng có tích cực và xác đáng thế nào, và một khi đã là một
dịch giả xuất bản, người đòi hỏi các bạn đọc trả tiền cho tôi để được đọc thứ
tôi dịch, tôi sẽ phải chịu một trách nhiệm quá lớn cho bản dịch của mình. Các bạn
sẽ có quyền phê bình tôi. Nhưng tôi cực kỳ ghét bị phê bình, dù trên bất cứ
phương diện gì, dù nó có nhẹ nhàng và xác đáng đến thế nào đi nữa. Hơn nữa, tự
tôi biết trình độ của mình quá thấp. Tôi biết chắc rằng có đầy lỗi về cách dùng
từ và lỗi về cách viết trong bản dịch này, và tôi lại là một người theo chủ
nghĩa hoàn hảo nữa, nên tôi không thể bán một sản phẩm mà tôi biết không đạt được
chất lượng tốt nhất có thể như vậy. Cuối cùng, tôi không có uy tín, thiếu kinh
nghiệm và zê-rô quan hệ với bất cứ một nhà xuất bản nào, và tôi cũng quá nhút
nhát rụt rè và thiếu tự tin để có thể dám đem thứ mình dịch này ra trước bất cứ
hội đồng thẩm định của bất cứ nhà xuất bản nào. Tôi sợ sự đánh giá. Và do vậy,
tôi đã chọn không tìm cách xuất bản chính thống bản dịch này. Hãy để cho ai đó
phù hợp hơn tôi làm thế khi nào họ có thể đi. Tôi chỉ cần bản dịch này đến với
các bạn được là được rồi, dẫu chỉ là qua Internet thôi cũng không sao. Một ngày
nào đấy, sẽ có một cuốn sách với tên Nguyễn Tiến Đạt, hoặc với tư cách là dịch
giả, hoặc (và tôi mong là) với tư cách một tác giả. Còn hôm nay, mong các bạn
hãy nhận lấy món quà này của tôi từ Internet.
Về vấn đề đọc và tải sách bản quyền, bản thân tôi
coi đây là một vấn đề vẫn còn chưa thực sự rõ ràng về mặt đạo đức. Liệu sao
chép, phân phối hay tải sách hay bất cứ thứ gì từ trên mạng về một cách miễn
phí có được coi là ăn cắp không? Tôi không tin vào điều này, nhưng tôi cũng
không khuyến khích những hành vi bị coi là vi phạm luật bản quyền. Và tôi vẫn
quyết định sẽ chia sẻ bản dịch này của mình, bởi theo chiếc la bàn đạo đức nội
tại của tôi, tôi không nghĩ rằng việc mình đang làm là sai. Và tôi cũng không
quan tâm liệu bạn có ủng hộ tôi trong vấn đề này hay không. Ở đây, tôi chỉ xin
dừng lại để nói rằng: tôi đang làm điều tôi tin là đúng đắn và nên làm, và với
tôi, chỉ vậy là đủ.
- Tại sao lại chọn thiết kế bìa như vậy? Tại sao lại
chọn dịch tiêu đề “Quiet” thành “Im lặng”?
Bìa của “Im lặng” có hình ảnh chủ đạo là một trục
phần tư mô phỏng một hệ trục tọa độ. Đây là tôi thiết kế dựa vào một ý tưởng xuất
hiện trong cuốn sách, đó là: “một đồ thị với một trục đứng và một trục nằm
ngang, với trục ngang là khoảng dao động giữa hai thái cực hướng nội-hướng ngoại,
và trục đứng tương ứng với khoảng bình thản-lo lắng. Với mô hình này, bạn có được
bốn phân loại khác nhau của tính cách con người, tương ứng với bốn góc phần tư
của đồ thị: người hướng ngoại bình thản, người hướng ngoại lo lắng (hoặc bốc đồng),
người hướng nội bình thản, và người hướng nội lo lắng. Nói một cách khác, bạn
có thể là một người hướng ngoại nhút nhát như Barbra Streisand, người có một
tính cách hết sức đặc sắc và thu hút, nhưng vẫn sợ đến tê liệt cả người đi mỗi
khi phải bước lên sân khấu; hoặc một người hướng nội không-nhút-nhát, như Bill
Gates, người mà về mọi phương diện đều tránh phải tiếp xúc với mọi người, nhưng
chưa bao giờ phải lo lắng vì áp lực ý kiến của người khác.” Đây là chi tiết tâm
đắc đầu tiên tôi bắt gặp trong cuốn sách khi lần đầu đọc nó, và do đây là một dự
án cá nhân của riêng tôi, tôi không nghĩ mình có gì phải ngại trong việc chọn một
chi tiết mình thích làm cảm hứng để thiết kế bìa. Nói luôn, bìa màu xanh lá cây
cũng chỉ đơn giản là vì đây là màu sắc ưa thích nhất của tôi mà thôi. Dù sao cũng
mong là nó hợp mắt các bạn, nhưng dẫu nó (nhỡ) có không hợp mắt các bạn thì tôi
cũng đành chịu; đây là dự án cá nhân của tôi, tôi sẽ làm nó theo những cách mà
tôi muốn, chứ không phải là theo ý thích của bất kể ai khác.
Chữ “Quiet”, là tiêu đề chính của bản gốc, đã được
tôi chọn dịch là “Im lặng”. Tôi có lý do cho điều này. Bên cạnh sự tương hợp đến
một mức độ nào đấy với nét nghĩa mà tôi hiểu của từ “Quiet” theo ý dùng của tác
giả, tôi cố tình chọn chữ “Im lặng”, với chữ “I” chủ ý kéo dài ra và làm lớn
hơn hẳn các chữ còn lại khi in trên bìa, còn là vì tôi muốn đặc biệt dành tặng
cuốn sách này cho những người có tính cách “I”, viết tắt của “introverted”—hướng
nội, theo phân loại của bài Trắc nghiệm tính cách Myers-Briggs (Myers-Briggs
Type Indicator), thường được viết ngắn gọn là MBTI. Chữ “I” lớn đó chính là
dành cho họ, những con người nhút nhát, rụt rè, ngại giao tiếp, thích suy nghĩ
sâu sắc, ham đọc sách, khiêm tốn, nhạy cảm, thận trọng, nghiêm túc, sống nội
tâm, hiền lành, điềm tĩnh, thích tìm sự đơn độc, ngại mạo hiểm, dễ bị tổn
thương bởi lời lên án hoặc xúc phạm. Những người như tôi. Cuốn sách này được
Susan Cain viết trước hết là để cho họ. Bản dịch này được tôi thực hiện, trước
hết là để cho họ.
Những lời này nói ra, tôi hy vọng đã giúp bạn hiểu
được tôi làm thế này là để làm gì, để đạt được gì, và để bạn hiểu rằng bạn nên
trông mong những gì và không nên trông mong những gì từ bản dịch này, và từ tôi
với tư cách là người dịch, người dẫn đường, là kẻ đồng hành sẽ xin được trợ
giúp bạn trong quá trình khám phá cuốn sách này. Kể từ giờ trở đi, tôi xin nhường
lại công việc quyết định cho bạn. Nếu bạn tin tôi, tin vào những điều tôi nói,
hoặc ít nhất là tin vào giá trị của cuốn sách này, và muốn sử dụng đến bản dịch
(dù thiếu hoàn hảo) này của tôi, tôi xin được nói: Cảm ơn bạn. Chúc bạn tất cả
những gì tốt đẹp nhất. Bản dịch này xin được gửi tặng đến tất cả những người hướng
nội ở ngoài kia, cũng như những người hướng ngoại yêu quý, gắn bó hoặc cộng tác
với những người hướng nội nữa. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây. Cảm ơn các bạn,
và chúc các bạn cũng sẽ tìm được những hiểu biết và ý tưởng thật sâu sắc, mới mẻ
từ cuốn sách này, như tôi đã tìm thấy được vậy.
Hà Nội, ngày 10 tháng Năm, năm 2014.
Bản dịch toàn văn cuốn sách có thể download tại http://www.mediafire.com/download/072j43bxmeu1aj5/Im_lang_-_Nguyen_Tien_Dat_dich.zip
:) Rất vui khi đọc những dòng bạn viết. Tôi sẽ đọc cuốn sách Đạt dịch. Cũng nhiều người tự đặt ra những sứ mệnh và dự án cá nhân như thế này lắm. Mà dù họ chỉ nói lặng lẽ trên góc blog nhỏ, nó cũng luôn được mọi người tìm ra, vì không bao giờ có dự án nào là "cá nhân" cả. Persona: đằng sau cái mask (signifier1) luôn là 1 diễn viên (signifier 2) ... và từ chuỗi biểu đạt (signifying chain) ấy sẽ dẫn đến Signified - mà cái này luôn là số đông.
MBTI của hai mẹ con nhà Myers dựa trên Psychological Types của Jung. Đạt thử đọc Carl Jung xem sao. Với riêng mình thì Freud, Jung và Lacan cũng như Susan Cain với Đạt vậy.
Thân mến,